THÀNH CÔNG hay THẤT BẠI
hiên thời, Địa lợi, Nhân hòa được xem là ba yếu tố quyết định mọi thành bại. Nhưng việc thành hay bại còn do cái nghiệp, cái phước hay cái nợ của mình. Đã là số thì không nên đối đầu mà chỉ nên hoà hoãn. Thành công hay thất bại cũng chỉ là quan niệm mơ hồ mà không thể đặt định ra chuẩn mực. Mọi người đều mặc định rằng thật là sung sướng và đáng ngưỡng mộ khi bạn thành công. Nhưng thế nào được gọi là thành công và khi nào thì được coi là thất bại?
Ta nhìn thấy quá nhiều người quanh ta luôn luôn khao khát thành công, họ đặt ra cho mình hết mục tiêu này đến đỉnh cao khác để chinh phục. Ý nghĩa cuộc đời họ đặt cược cả vào những thất bại hay thành công nơi đích đến mà không màng tới con đường họ đang đi. Họ quên mất rằng, tâm thế trải nghiệm trên con đường đi nhiều khi quyết định thành hay bại của đích đến. Bởi cái vòng kim cô của danh tiếng và thành công đã trót choàng vào họ, họ đã không thể sống cuộc đời của chính họ, lòng tự mãn và nỗi sợ hãi quá lớn đã không thể cho phép họ tháo bỏ cái vòng kim cô ra khỏi đầu mình, họ đơn giản là không thể dừng lại mà luôn quay quắt trong vòng xoáy của được – mất – hơn – thua để đáp ứng nỗi cuồng vọng của xã hội.
Thành công hay thất bại chỉ là một trạng thái của đời sống vô thường này. Đến như sinh mệnh hay tử mệnh cũng chỉ cách nhau có một hơi thở thì thành công hay thất bại cách nhau bao lâu? Chỉ một cái chớp mắt thôi thế gian đã chẳng còn như cũ.
Thành công hay thất bại cũng là vì ta tưởng như thế. Biết bao lần ta đã cho rằng mình thất bại để rồi ta cảm thấy mình vô dụng, sống cũng dở mà chết cũng không xong, ta trầm cảm và nghĩ rằng mọi thứ có lẽ đã kết thúc ở đó, chẳng còn cơ hội nào dành cho ta nữa… Nhưng khi cảm giác shock qua đi, bản năng sinh tồn của những chú ngựa chiến trỗi dậy mạnh mẽ đã vực ta đứng dậy để tiếp tục tồn tại và tìm cơ hội vươn lên.
Khi những khó khăn đã lùi lại phía sau, tĩnh tâm nhìn lại chặng đường đã trải qua, ta bỗng nhận ra rằng mọi thất bại xảy đến với ta không phải để dồn ta đến đường cùng mà là đưa ta tới ngã rẽ. Kỳ thực chính những thất bại đó đã khơi thông bế tắc trong cuộc sống của ta, là những bước ngoặt cuộc đời để tạo nên những ngã rẽ và thành quả mà ta chưa từng nghĩ tới… Vậy thì khi ta gặp thành công hay thất bại, thực ra tất cả lại là sự an bài tốt nhất cho chính ta rồi! Vậy thì có gì để tự mãn và cao ngạo khi thành công. Vậy tại sao ta phải phiền não và chán nản khi thất bại?! Chỉ cần nhìn mọi chuyện là nhất thời để rồi lại nỗ lực bằng tất cả khả năng có thể, khi thành hay bại, ta vẫn có thể tự tin mà ngẩng cao đầu.
Mọi sự tùy duyên. Thành hay bại chẳng hề là công hay tội, phước hay hoạ đều phụ thuộc vào tâm thế của ta. Nếu như so đo, tính toán quá nhiều thì sẽ tạo thành một loại ràng buộc, bị mê lạc quá lâu thì sẽ tạo thành một loại gánh nặng. Vì vậy, khi có được điều gì hãy thật lòng trân quý, khi mất đi điều gì cũng đừng nuối tiếc hay khổ đau.
Hãy quý trọng tất cả những gì đang có ở hiện tại, để lúc vấp ngã, đơn giản là biết đứng dậy, lúc đạt được ước mơ thì thanh thản mỉm cười. Đó chẳng phải thành công cũng không phải là thất bại, đó được gọi là hạnh phúc!