TÊN TRỘM VÀ BÀ LÃO…
Tên trộm nhìn cánh cửa chống trộm màu xanh đậm có kẹp tờ giấy quảng cáo trước mặt, hắn rất tự tin mình sẽ mở được ổ khóa này trong vòng chưa đầy mười giây. Quả nhiên, khi chỉ mới thầm đếm đến tám, hắn đã mở cửa bước vào cứ như nhà mình…
Hắn thỏa mãn nhìn quanh phòng khách: đầy đủ đồ gia dụng, có cả những thứ hàng nhập khẩu từ nước ngoài, có vẻ như gia đình này khá là giàu có, chuyến này không phí công rồi.
Hắn khoái trá đi vào phòng ngủ, theo kinh nghiệm của hắn thì người ta thường hay để những thứ quý giá ở đó.
“David, David, con về rồi đó à?”, đột nhiên có tiếng phụ nữ phát ra từ trong phòng ngủ, sau đó, một bà cụ run run bước ra ngoài, suýt chút nữa thì va phải hắn.
Hắn giật mình hoảng sợ, suy nghĩ đầu tiên đó là phải chuồn ngay. Nhưng hắn đã bị bà cụ túm được, phải làm sao bây giờ?
Bà cụ sờ sờ mũi, miệng hắn, sau đó rất vui sướng nói: “David, đúng là con rồi, có phải là vì hôm nay nghỉ lễ nên con về thăm mẹ không?”
Hắn giả vờ bình tĩnh, thì ra là một bà già mù, bà ta không nhìn thấy gì, đúng là ông trời giúp hắn rồi. Hắn liếc qua tấm lịch trên tường, thảo nào, hôm nay là Ngày của Mẹ, xem ra là bà ấy nhớ con trai lắm rồi.
Hắn dùng giọng mũi đáp: “Ừm… ừm”
“David à, hai mẹ con ta nửa năm chẳng gặp được mấy lần, lần trước con về nhà là vào dịp Tết ấy nhỉ.”
“Chẳng phải là do con bận hay sao.” Hắn nhận ra là mình không cần phải giả giọng, bà cụ có vấn đề về tai nên hoàn toàn không hề nhận ra giọng hắn.
Hắn hỏi: “Sao mẹ không lấy tờ quảng cáo nhét ở cửa nhà mình, con còn tưởng là mẹ… không có ở nhà.”
“Gần đây chân mẹ đau nên hai ngày nay không ra khỏi nhà.”
“Bệnh xương khớp sao ạ, người cao tuổi thường dễ bị bệnh, mẹ cần phải đi lại hoạt động nhiều hơn. Tại sao mẹ không gọi cho con?”
“Mẹ gọi rồi, nhưng vừa mới bắt máy thì con nói là đang họp nên gác máy luôn. Mẹ không trách con, mẹ biết là con bận, mẹ đoán hôm nay là Ngày của Mẹ, hẳn là con về thăm mẹ phải không?”
Bỗng hắn nhìn thấy một sợi tóc bạc của bà cụ từ trên rơi xuống đất, trái tim hắn có chút lay động, hắn nói: “Mẹ ngồi xuống đi, con xoa bóp cho mẹ.”
Bà cụ ngồi xuống sô pha, hắn vừa xoa bóp bắp chân cho bà cụ vừa nói động tác này gọi là thả lỏng gân.
Bà cụ vốn đang u uất bỗng vui hẳn lên.
Có vẻ như bà đã cô đơn rất lâu rồi. Bà nói rất nhiều, nhiều nhất là về David, hễ nói đến con trai là bà giống hệt như một cái bóng đèn cũ được thắp sáng vậy.
Nhờ vậy hắn đã biết được tình trạng của David, anh ta đi làm ở thành phố, hiện đã là trưởng phòng, cả ngày bận rộn giống như một chiếc xe chạy trên đường cao tốc vậy, rất khó dừng lại nghỉ ngơi.
Một lúc lâu sau, bà cụ vẫn còn đang nói, hắn cảm thấy hơi phiền, chuyện gì đây chứ, đi trộm đồ, kết quả lại “trộm” trúng một bà mẹ.
Bà cụ lo lắng hỏi: “Con phải quay về làm việc rồi sao?”
Hắn nói, trời sắp tối rồi. Nói xong, hắn nhớ ra là mắt bà cụ không nhìn thấy, bèn nắm lấy tay bà: “Mẹ thử giơ tay ra ngoài cửa sổ xem, trời về tối gió thu sẽ có cảm giác rét đấy.”
Bà cụ không nỡ xa con: “Khi nào thì con lại đến thăm mẹ?”
Hắn nói, khi nào có thời gian rỗi sẽ đến.
Trước khi đi, hắn nhìn quanh căn nhà, hắn cũng không thể ra về tay trắng được, hắn phải lấy được một thứ gì chứ, đó là quy tắc của kẻ trộm.
Lúc này thì chợt có người gõ chưa, hắn lo lắng liếc nhìn cánh cửa, bà cụ nói hắn mở cửa xem thử là ai.
Hắn làm theo, nhìn qua mắt mèo trên cửa, hắn thấy người giao hàng nên liền yên tâm nói vọng vào nhà: “Mẹ ơi, giao hàng cho mẹ.”
Bà cụ nói hắn nhận giúp bà.
Người giao hàng đi rồi, hắn giúp bà cụ mở gói hàng ra, bên trong là một món quà, một xấp phiếu mua hàng và một tờ giấy.
Hắn để xấp phiếu mua hàng sang một bên rồi đọc tờ giấy: “Mẹ ơi, con thật sự bận quá, không thể về nhà đón lễ cùng mẹ được, con có gửi cho mẹ một xấp phiếu mua hàng, mẹ muốn mua gì thì mua đó. David gửi mẹ.”
Hắn chợt giật mình, con trai của bà cụ gửi cho bà ấy một xấp phiếu mua hàng, chứng tỏ bà cụ này không hề bị mù, vậy thì tại sao bà ấy lại…??? Hắn quay lại nhìn bà cụ bằng ánh mắt nghi ngờ.
Bà cụ như thể vừa làm chuyện gì có lỗi với hắn, nói: “Xin lỗi, ta không cố ý lừa con đâu, ta thật sự quá buồn chán, rất muốn có một người để trò chuyện, nếu ta không giả vờ bị mù thì sao cháu chịu ở lại chứ? Cháu thấy rồi đấy…”
Nói xong, bà cụ nhét xấp phiếu mua hàng vào tay hắn rồi nói: “Đây xem như là quà cảm ơn vì ngày hôm nay. David bảo ta muốn mua gì thì mua, nhưng mà ta không thiếu gì cả, chỉ thiếu người ở bên trò chuyện thôi. Chàng trai trẻ, cảm ơn cháu, dù cháu là ai, ta chỉ biết là hôm nay cháu đã cùng ta trải qua một buổi chiều rất vui vẻ.”
Tên trộm trả xấp phiếu lại cho bà cụ, hắn nhìn bà, nghĩ đến mẹ mình ở quê, trong lòng cảm thấy rất rối ren, ngổn ngang cảm xúc.
Hẳn là mẹ cũng đang nhớ hắn, nếu biết bây giờ hắn là một tên trộm, chắc là mẹ sẽ rất đau lòng.
Chỉ là, trước khi đi cũng phải lấy một thứ mới được chứ.
Lúc này, hắn nhìn thấy tờ giấy quảng cáo ở khe cửa, bèn đưa tay lấy rồi tạm biệt bà cụ: “Thưa bà, bà phải chăm sóc bản thân nhé, khi có thời gian cháu sẽ lại đến trò chuyện cùng bà.”
Lần đầu tiên hắn cảm ơn cuộc gặp gỡ kỳ lạ trong lúc đi ăn trộm.
Lần đầu tiên hắn vui vẻ rời khỏi căn nhà mà không có thứ gì bị mất.
Lần đầu tiên hắn mang theo tờ giấy quảng cáo “tuyển dụng” bước vào cuộc sống mới.